每周三向北
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, một câu ngắn ngủi như vậy, lại có ý nghĩa gì chứ? Có thể bạn sẽ nói, đó chỉ đơn giản là một sự chỉ định về thời gian và hướng vị trí. Tuy nhiên, đối với tôi, nó lại là một sự khẳng định, một sự khẳng định về cuộc sống và tâm trạng.
Hàng tuần, vào thứ hai, tôi sẽ lên xe tổng, chạy theo con đường số 13, chạy về phía bắc. Con đường này chạy theo con đường bên ngoài thành phố, không trải qua khu phố tôn bối, không trải qua khu phố thương mại, chỉ chạy theo con đường bên ngoài thành phố, chạy theo những con đường nhỏ xinh xinh, chạy theo những con đường mơ hồ mà người ta ít biết đến.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, tôi chạy theo con đường này, chạy về phía bắc. Tôi không biết chính xác lý doán được mục đích của mình khi làm như vậy, có thể chỉ đơn giản là vì tôi thích sự yên tĩnh của nơi này, có thể cũng chỉ đơn giản là bởi vì tôi muốn thoát khỏi sự bồn chồn của thành phố.
Trong quá trình chạy, tôi thường nghe những ca khúc nhạc cổ điển hình của Trung Quốc. Những ca khúc này không phải là những ca khúc mới nhất hay những ca khúc nổi tiếng nhất, mà là những ca khúc cổ điển hình, những ca khúc mà ngươi ta nghe từ nhỏ. Những ca khúc này có thể không phải là những ca khúc hoàn hảo nhất về âm nhạc, nhưng chúng lại mang đến cho tôi cảm giác rất đặc biệt. Khi chạy theo con đường bên ngoài thành phố, nghe những ca khúc này, tôi cảm thấy như thể mình đã trở thành một phần của cuộc sống của người dân bình dân.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, tôi chạy theo con đường này, chạy về phía bắc. Khi chạy tới một nơi nào đó, tôi sẽ dừng lại, ngắm nhìn cảnh quan xung quanh. Thường thì là những cỏ cây xanh mát, những cỏ cây nhỏ xinh xinh; Thường thì là những ngọn nắng lấp lánh của mặt trời trăng; Thường thì là những con nhện bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay bay...
Các con nhện bay bay bay... Những tiếng kêu này thật sự rất đặc thù và cũng rất đáng sợ. Khi nghe thấy chúng, tôi cảm giác như thể chúng sẽ đột nhảy ra khỏi gió và bay lên trời vậy. Thật kỳ lạ thay khi nhìn thấy những con nhện bay bay bay... Nhìn chúng tôi sẽ cảm giác như thể chúng đã biết chúng ta là gì và cũng biết chúng ta đang làm gì.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, tôi chạy theo con đường này, chạy về phía bắc. Khi chạy tới một nơi nào đó, tôi sẽ dừng lại và ngắm nhìn một chút. Thường thì là một con sông nhỏ xinh xinh; Thường thì là một cái đầm nhỏ xinh xinh; Thường thì là một cái đồi nhỏ xinh xinh... Những thứ này thật sự rất bình thường và cũng rất nhỏ xinh. Tuy nhiên đối với tôi, chúng lại có ý nghĩa rất đặc biệt. Khi nhìn thấy chúng tôi sẽ cảm giác như thể chúng đã biết chúng ta đã đi qua bao nhiêu nơi và cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, tôi chạy theo con đường này, chạy về phía bắc. Khi chạy tới một nơi nào đó, tôi sẽ dừng lại và ngắm nhìn một chút. Thường thì là một người lao động nông thôn đi bộ trên con đường; Thường thì là một cô gái nông thôn đi bộ trên con đường; Thường thì là một đứa trẻ nông thôn đi bộ trên con đường... Những người này thật sự rất bình thường và cũng rất đơn giản. Tuy nhiên đối với tôi, họ lại có ý nghĩa rất đặc biệt. Khi nhìn thấy họ tôi sẽ cảm giác như thể họ đã biết chúng ta đã đi qua bao nhiêu nơi và cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, tôi chạy theo con đường này, chạy về phía bắc. Khi chạy tới một nơi nào đó, tôi sẽ dừng lại và ngắm nhìn một chút. Thường thì là một chiếc xe tổng xeo lánh lánh chạy trên con đường; Thường thì là một chiếc xe tải xeo lánh lánh chạy trên con đường; Thường thì là một chiếc xe ô tô xeo lánh lánh chạy trên con đường... Những chiếc xe này thật sự rất bình thường và cũng rất đơn giản. Tuy nhiên đối với tôi, chúng lại có ý nghĩa rất đặc biệt. Khi nhìn thấy chúng tôi sẽ cảm giác như thể chúng đã biết chúng ta đã đi qua bao nhiêu nơi và cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, tôi chạy theo con đường này, chạy về phía bắc. Khi chạy tới một nơi nào đó, tôi sẽ dừng lại và ngắm nhìn một chút. Thường thì là một khu rừng; Thường thì là một khu đầm bơi; Thường thì là một khu đầm phá; Những nơi này thật sự rất bình thường và cũng rất đơn giản. Tuy nhiên đối với tôi, chúng lại có ý nghĩa rất đặc biệt. Khi nhìn thấy chúng tôi sẽ cảm giác như thể chúng đã biết chúng ta đã đi qua bao nhiêu nơi và cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc, tôi chạy theo con đường này, chạy về phía bắc... Tôi không biết chính xác lý doán được mục đích của mình khi làm như vậy, có thể chỉ đơn giản là bởi vì tôi thích sự yên tĩnh của nơi này; Có thể cũng chỉ đơn giản là bởi vì tôi muốn thoát khỏi sự bồn chồn của thành phố; Có thể còn có nhiều nguyên nhân khác nữa... Tuy nhiên dù sao đi nữa điều quan trọng là tôi đã tìm được một cách để thoát khỏi cuộc sống bồn chồn của mình và tìm được một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi trong lòng mình.
Mười hai ngày thứ hai hàng tuần về phía bắc... Tôi sẽ tiếp tục chạy theo con đường này; Tôi sẽ tiếp tục chạy về phía bắc...